Thứ Năm, 27 tháng 6, 2019

KHỎ HAY KHÔNG LÀ DO MÌNH


Nguồn: Fb Nguyễn Tài Đức
Lời dẫn : Chúng tôi xin trích dẫn một bức thư cảm ơn trong hàng ngàn lá thư gửi đến nhà cụ Nguyễn Đức Cần như một tư liệu để các bạn tham khảo
Kính gửi: Cụ Nguyễn Đức Cần
Kính thưa cụ.
Con là Nguyễn Văn Dốc, ở số nhà 378 Bạch Mai - Hà Nội.
Thưa cụ, nhà con là Nguyễn Thị Lũng bị bệnh ung thư lưỡi, đã được cụ cứu giúp và đã khỏi bệnh.
Toàn thể gia đình chúng con vui mừng được đội ơn cụ và xin phép cụ cho chúng con được tạ ơn cụ bằng sự trình bày tình tiết bệnh của nhà con như sau:
Kể từ tháng 12 năm 1980, nhà con tự nhiên sinh bệnh. Lúc đầu chỉ là một cái nhọt ở má, sau lan sang lưỡi, làm lưỡi bị nứt và có một nốt mụn ở giữa, ăn uống không thấy ngon, không nhận biết được hương vị mặn ngọt ra sao cả. Ngày không ăn được, đêm lại nói năng lung tung, hò hát như người điên. Thật là khác thường.
Gia đình chúng con hết lòng lo chạy chữa thuốc thang. Con đã đưa vợ con đến bệnh viện K, các bác sỹ xét nghiệm, kết luận là ung thư lưỡi.
Bệnh viện K đã điều trị bằng những loại thuốc chữa bệnh ung thư và cắm kim truyền, nhưng bệnh trạng của nhà con không có hiện tượng thuyên giảm. Chúng con phải cầu cứu sang cả bệnh viện Việt - Đức, được bác sỹ Tôn Thất Tùng và bác sỹ Vân khám, và kết luận là ung thư lưỡi, cho tiêm thuốc. Bác sỹ Diệp trực tiếp trông nom điều trị, đã cấy thuốc miễn dịch vào lưỡi cho nhà con.
Nhưng bệnh của nhà con không thấy thuyên giảm mà ngày càng nặng thêm. Chúng con cũng hiểu về bệnh ung thư, trên thế giới chưa có thể chữa khỏi, như thế chỉ còn chờ chết.
Ngoài việc thuốc thang không khỏi, gia đình chúng con cũng nghe bà con mách bảo đến việc lễ bái mọi nơi và bốc bát nhang thờ cúng. Đầu tiên phải bốc hai bát hương thờ, dần dần thành sáu bát và lập thêm một bát hương ở ngoài trời, hàng ngày phải hương hoa, vào ngày rằm, mồng một phải sửa lễ mỗi lần là bảy con gà, thậm chí phải đưa lễ bằng một đồng cân vàng và tiền mặt. Song song cả hai việc chữa bệnh ở bệnh viện và lễ bái thường xuyên nhưng bệnh tình của nhà con vẫn không khỏi.
Phúc duyên sao, con lại được chính bác sĩ Dậu ở bệnh viện K mách bảo cho con chỉ còn một con đường tìm đến cửa cụ, nếu được cụ nhận lời cứu giúp thì mới khỏi được.
Lần đầu tiên chúng con đến, cụ chưa nhận lời, cụ bảo cứ về. Tuy vậy, chúng con cứ liên tục tới cửa cụ vài ba ngày một lần để kêu xin cụ.
Cuối cùng cụ đã nhận lời và hẹn đến đầu tháng tám âm lịch năm Tân Dậu. Kể từ ngày cụ nhận lời, từ hôm đó nhà con đã bắt đầu ngủ được và đến ngày mồng hai tháng tám âm lịch, vợ chồng con đến để kêu xin cụ.
Cụ dạy: ở đây không có cúng lễ gì cả, nếu hiểu và biết sửa mình, ăn ở đối xử sao cho đúng nghĩa, thì mọi việc đều tốt cả. Khỏi hay không là ở mình.
Qua những lời dạy quí báu của cụ, ngay lúc đó, nhà con đã chắp tay quỳ xuống xin cụ thương cho, để tự mình tu sửa cho được tốt đẹp như lời cụ dạy.
Kể từ ngày mồng hai tháng tám âm lịch, bệnh tình của vợ con ngày được khỏi dần, bắt đầu ngủ được, và lưỡi bắt đầu dần dần nhận biết được các hương vị của món ăn, đêm không còn hò hát như trước nữa. Đặc biệt, gia đình chúng con không còn thắp hương ở sáu bát hương thờ và hàng tuần không phải tốn kém sửa lễ, không phải đi lễ bái kêu cầu ở đâu cả. Chúng con đã nghĩ và xác định chỉ còn cầu cụ là xong.
Mỗi ngày, gia đình chúng con càng thêm phấn khởi vì sự tiến triển khỏi bệnh của nhà con, cụ đã cho nhà con có sức khoẻ bình thường, có thể đi xe đạp hàng chục cây số về quê thăm bà con họ hàng.
Trong quá trình con đưa vợ lên xin cụ chữa bệnh, chính con cũng có bệnh ở gan, vì trước con đã mổ ở bệnh viện 103, khi mổ xong con vẫn cứ tiếp tục đau, đi chụp điện lại, phát hiện là phổi dính vào lá lách, thành ra rất khó thở, lại thêm chứng bệnh đau dạ dày gần 20 năm nay.
Cụ đã cho con khỏi hết các bệnh và có sức khoẻ bình thường. Tiếp đến các con cháu của con, từ đó đến nay nếu có bệnh tật ốm đau đều lên xin cụ và về thì các cháu, con đều khỏi bệnh. Toàn gia đình con, nhờ cụ đều được khoẻ mạnh, có sức khoẻ làm ăn và học hành tiến bộ.
Chúng con đã được nghe và chính mắt nhìn thấy cụ đã giải cho nhiều gia đình ốm đau, điên rồ, thờ cúng linh tinh, sinh mê tín và tốn kém biết bao tiền của. Do đó, chúng con làm đơn trình xin cụ giải cho gia đình chúng con và cụ đã chấp nhận. Ngày 25 tháng chạp, cụ đã cho phép chúng con hạ sáu bát hương thờ tại gia và mang đến cửa cụ. Cụ dạy cho phép bày những bát hương ở ngoài sân, để ngày Tết bà con đến xem.
Trước khi cụ nhận lời cho hạ bát hương, gia đình chúng con suy nghĩ, khi bắt đầu trân trọng đặt bát hương thờ và khi muốn hạ xuống không phải tuỳ thích hay tự nhiên mà làm được. Nếu không được cụ thương mà giải cứu cho, chắc chắn không ai dám hạ.
Chúng con hiểu rằng, phúc duyên không phải là một chuyện đơn giản và phải biết nghe lời cụ dạy bảo, biết tự sửa mình, chứ tiền bạc nào có thể mua được
Thưa cụ, chúng con không biết nói gì hơn và cầu chúc cụ sống mãi để cứu độ cho mọi người có phúc, có duyên.
Hà Nội ngày 22 tháng 4 năm 1982
Nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải đang xem chồng thư cảm ơn gửi cụ Nguyễn Đức Cần của hàng ngàn người được cụ chữa bệnh.